Đó là mùa hè năm 2014, khi tôi mới có bằng lái. Anh trai tôi khi ấy cũng vừa đổi xe. Tính lão ấy hào phóng, cũng dùng vài đời xe rồi nên không ngại để thằng lái mới như tôi cầm vô-lăng. Tôi biết thế nên đi cũng từ tốn, rất ngoan ngoãn.
Xe lăn khỏi Hà Nội, tới đường gom một khu ngoại thành. Mọi chuyển rất ổn. Xe mới êm ru, số tự động nữa nên lái nhàn tênh. Đang chạy 40 km/h, tôi bồi thêm ga để lên 60 km/h. Vừa nhón ga, còn chưa dứt nhịp thở, từ trong bụi cây ven đường hai cậu bé nhảy ra, lùa nhau chạy bán mạng.
Miệng lưỡi ú ớ, chỉ kịp thét lên một tiếng, luồng điện xẹt qua não, tôi nghĩ ngay việc phải phanh. Ông anh ngồi cạnh cũng hét lên “cẩn thận, phanh”. Tôi đạp mạnh, nhưng thay vì dừng lại, chiếc SUV chồm lên. Chuyện quái quỷ gì thế này, tim tôi thòng xuống, mắt hoa rồi. Lúc ấy chính xác là tôi không nghĩ được gì nữa, anh trai ngồi cạnh ngoài người giật vô-lăng, xe lao ra lề đường rồi dần dần dừng lại. Rất may xung quanh toàn đất, không có xe khác nên không có thiệt hại nào về người và xe.
Tôi đổi lái ngay lập tức. Sang ghế phụ và ngồi định thần mất 10 phút vẫn không hiểu tại sao, đầu muốn đạp phanh và chân lại đạp ga. Điều đó chỉ có thể giải thích, do quá luống cuống và chưa quen thuộc, tôi đã không kịp xác định đâu là chân ga, đâu là chân phanh, việc đạp chỉ là một phản xạ tự nhiên có điều kiện.
Sau này lái xe lâu, “trộm vía” chưa bao giờ tôi đạp nhầm lần nữa, dù gặp khá nhiều tình huống tương tự. Tôi luôn nhắc nhở, ghi nhớ trong đầu lần đạp nhầm ấy, để cẩn thận hơn khi lái xe, luôn tuân thủ nguyên tắc “buông chân ga, rời chân phanh”.
Có những lỗi, chúng ta không thể nói hay khi chưa tự mình trải nghiệm.
Độc giả Hoàng Hải